Posted by : Unknown Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

                                            Nguồn : 1 bài viết trên vnexpress
Trong tiếng Anh, cụm từ “white lie” được dùng để chỉ những lời nói dối vô hại, không gây tổn thương cho bất kỳ ai. Song trong bộ phim kinh điển La Vita è Bella (tựa Việt là Cuộc sống tươi đẹp) của Italy, một lời nói dối như vậy của người cha không những không làm hại ai mà còn góp phần bảo vệ, nuôi dưỡng niềm tin, hy vọng của cậu con trai trong chốn địa ngục trần gian.


Ra mắt năm 1997, bộ phim xoay quanh người đàn ông luôn có vẻ ngoài lạc quan, yêu đời trong mọi hoàn cảnh Guido (Roberto Benigni thủ vai). Là một người Do Thái lên thành phố tìm việc vào năm 1939, ông vô tình gặp và yêu cô giáo Dora (Nicoletta Braschi) ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù Dora đã đính hôn với một người đàn ông giàu có, sự hài hước, những hành động cưa cẩm vừa liều lĩnh vừa thành thực, lại có đôi chút hồn nhiên đã giúp Guido có được trái tim của cô. Hai người chạy trốn khỏi bữa tiệc đính hôn của Dora... trên yên ngựa trong sự bất ngờ của tất cả và trở thành vợ chồng.
Tình yêu của họ đơm hoa kết trái và cho ra đời bé trai Joshua (Giorgio Cantarini) kháu khỉnh. Nhưng hạnh phúc giản đơn ấy chẳng thể kéo dài được lâu trước sự lớn mạnh của chủ nghĩa Phát-xít. Vào đúng sinh nhật, Joshua cùng Guido và người chú Eliseo bị quân lính đưa lên tàu vào trại tập trung những người Do Thái – nơi đồng nghĩa với cái chết. Yêu chồng, thương con nên dù là người Italy, Dora vẫn xin được lên cùng chuyến tàu tới địa ngục trên, tất cả chỉ để được gần gũi gia đình.
Ở trại tập trung, nơi có thể khiến những người đàn ông can đảm nhất phải bật khóc, Guido bất ngờ nghĩ ra một cách để giữ cho tâm hồn non nớt của Joshua không bị tổn thương. Ông nói dối cậu bé rằng toàn bộ những thứ liên quan tới trại tập trung này đều là một trò chơi và người chiến thắng với 1.000 điểm sẽ nhận phần thưởng là một chiếc xe tăng. Bất cứ hành động khóc, phàn nàn nào của Joshua đều sẽ khiến hai bố con bị trừ điểm. Một câu chuyện cổ tích nơi lao tù đã được bắt đầu như thế...


Trước khi nhìn nụ cười ấy của Benigni, khán giả đã cười, khóc cùng số phận của ông trong phim. Tại nơi mà cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, người đàn ông ấy vẫn nở nụ cười bởi ông biết nếu ông bị đánh gục trong nỗi thất vọng và sợ hãi, bé Joshua cũng sẽ sụp đổ. Tình phụ tử là tình cảm được đề cao trong phim, đặc biệt là ở những phút cuối khi cậu nhóc Joshua mở đôi mắt to tròn lanh lợi dõi theo người cha vẫn ngẩng đầu hiên ngang khi đằng sau là tên Phát –xít với khẩu súng lăm lăm trong tay.
Chỉ dài có vài giây song dáng đi cùng gương mặt, cái nháy mắt ẩn ý của Guido với cậu con trai có lẽ là một trong những cảnh quay xúc động nhất lịch sử điện ảnh. Trong phim, không có một cảnh quay chiến trận nào nhưng người xem vẫn cảm thấy được sự bạo tàn của chủ nghĩa Phát-xít và thương tiếc những người vô tội đã thiệt mạng trong Thế chiến thứ hai qua cách kế chuyện tinh tế của Benigni.



______________________________
Một bộ phim mình đã xem từ lâu , thật sự rất tuyệt vời , đáng tiếc là đã xem từ lâu nên không còn đủ cảm xúc để viết review về bộ phim này  . Nhẹ nhàng , vui tươi dù là 1 bộ phim về chiến tranh............

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

Welcome to My Blog

Followers

g

- Copyright © Film and music for life -Robotic Notes- Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -